[Truyện Teen] Thằng bạn cùng bàn
nguồn: Sưu tầm
---Phần 1---
Có một bí mật nhỏ
Giấu ở trong ngăn bàn ♫
Nếu chỉ được phép dùng một từ để nói về tổ bốn lớp 1/7 phổ thông trung học Hae BuRu, hẳn phải dùng từ : rắc rối !
Hồi đầu năm, lúc mới chân ướt chân ráo vào trường, trong khi đứa nào đứa nấy đều e dè, chỉ dám lấm lét nhìn nhau thì phía góc lớp đã có một giọng nam vang lên ông ổng như tiếng thùng thiếc bể :
- A~ YunHo ! Sao nghe bọn lớp cũ mày bảo mày thi CheonAh cơ mà ! Chắc rớt nên xuống trường này hả ?
- Ừa, sơ sảy tí xíu. Mà tao không nghĩ lại gặp mày ở đây, không ngờ mày đỗ cao trung cơ đấy ! Đúng là học tài thi phận nhỉ ?
Chẳng là, hai tên ngồi bàn cuối này - Jung YunHo và Kim JaeJoong - ngày xưa học chung trường cấp hai, tuy cùng khối nhưng khác lớp, chỉ nói chuyện với nhau vài lần sau mấy trận bóng giao hữu của khối, cũng chẳng thân quen gì ; nhưng khi bước vào lớp mới toàn người lạ thế này, thôi thì cũng coi như có chút quan hệ.
Một thầy trung tuổi, bụng phệ lặc lè bước vào lớp, nhìn đám học sinh một hồi rồi chắp hai tay ra sau lưng, hắng giọng :
- Thầy là Kang HoDong, chủ nhiệm lớp các em, phụ trách bộ môn Toán. Cổ nhân đã có câu "trước lạ sau quen", thầy mong các em vì thế hãy mạnh dạn lên, đừng ngại ngùng gì cả. Hơn nữa, chúng ta đã là người một lớp, cũng như người trong gia đình, mọi người nên hòa đồng, đoàn kết, yêu thương nhau...
Lớp học bỗng vang lên những tiếng xầm xì kiểu như : "Ôi, thầy bị hói !" hay "Trông thầy cứ hao hao ông Ok hàng xóm nhà tao !" ; đương nhiên bàn cuối cũng không phải ngoại lệ :
- Thầy không nói chắc tớ tưởng thầy dạy Văn quá. Thầy nói nhiều ghê ! - JaeJoong vừa nói vừa lấy tay kéo kéo tóc bạn nữ ngồi trước mình.
Bạn nữ bàn trên quay lại, cười mím chi. Ôi, người đẹp ! Tóc dài, da trắng, mặt trái xoan, mắt to, cười duyên nữa. JaeJoong ngẩn người ra một hồi rồi quay sang YunHo mà thì thầm :
- Mày ơi, bạn này xinh quá, nhìn không đã có cảm hứng học tập rồi !
YunHo bĩu môi một cái dài thật dài rồi khinh khỉnh quay đi. Thấy vậy, JaeJoong huých khuỷu tay vào mạng sườn YunHo rồi đấm thùm thụp vào cánh tay thằng bạn tội nghiệp :
- Thích thái độ với tao à ?
Tiếng chí chóe của bàn cuối và tiếng xầm xì của lớp bị tiếng đập thước của thầy chủ nhiệm làm cho tịt ngóm :
- Các em trật tự nào ! Từ bây giờ các em sẽ ngồi như thế này, nếu cảm thấy không ổn thầy sẽ chuyển chỗ sau. Trước hết thầy cần một sơ đồ lớp. - Nói rồi thầy vỗ vỗ vai bạn nữ ngồi bàn đầu - Em kẻ sơ đồ đi rồi giúp thầy điền tên các bạn. Nào, từng người một đọc tên cho thầy.
Và rồi cả lớp lần lượt đứng lên, bấy giờ JaeJoong mới biết lớp mình có những cái tên kì quái thật, còn có đứa tên Hwang Tteok (bánh gạo), chắc ngày xưa mang bầu mẹ con nhỏ đó ốm nghén bánh gạo đây mà.
Cuối cùng thì JaeJoong cũng biết bạn nữ xinh xắn ngồi trên mình tên gì : Kim TaeHee. Chà, người đẹp, tên cũng đẹp. Xem nào, ngồi kế TaeHee là Kim JunSu, trên JunSu là Park YooChun, bên cạnh YooChun là Kim HyunJoong...
Đợi tất cả xong xuôi, thầy chủ nhiệm gật gù rồi vỗ tay bồm bộp :
- Thầy chia lớp ra thành bốn tổ, cứ ba bàn dọc là một tổ, tính từ cửa ra vào là tổ một...
Vậy tổ JaeJoong là tổ bốn rồi ! Sau khi nghe thầy phân tổ xong, JaeJoong bò ra bàn nằm chơi, chẳng nghe gì nữa. JaeJoong thầm nghĩ, mấy cái chức lớp trưởng, lớp phó chẳng bao giờ đến tay mình, nghe chi cho mệt. Chỉ biết sau đó TaeHee được phân làm tổ trưởng tổ bốn là ảnh mừng lắm. Thầy biết khôn đấy ! Tổ trưởng mà là mấy thằng YunHo hay YooChun gì đó, chắc mình suốt ngày bị kiến nghị về tội "chống đối người thi hành công vụ" thôi. Tổ trưởng xinh đẹp TaeHee thì có nói gì đây cũng chịu nghe hết !
Thầy Kang bụng phệ bước ra, nhường chỗ cho cô Kim dạy Văn. Lại là một màn giới thiệu đậm chất văn học, JaeJoong nghe riết mà mệt quá, lăn ra ngủ luôn. Lúc ảnh tỉnh dậy thì cũng sắp đến giờ tan trường rồi. JaeJoong vươn vai, ngáp ngáp vài cái rồi quay sang YunHo mà nạt :
- Sao mày không gọi tao dậy ?
YunHo nhíu mày, nhìn JaeJoong rồi tặc lưỡi :
- Mày có kêu đâu mà tao gọi ? Mà có gọi dậy thì mày cũng học hành gì đâu ? Tao đi guốc trong bụng mày rồi.
- Mày đi guốc hả YunHo ? Chà chà, nhìn đô con, đầy mình nam tính thế này, té ra... - JaeJoong bụm miệng cười hích hích.
- Còn nói nữa là tao đấm mày đó !
- Í, em bị đau tim, anh đừng dọa em.
Đột nhiên TaeHee quay xuống nhìn hai đứa đang chí chóe rồi tươi cười nhắc nhở :
- Đừng cãi nhau nữa, nghe tớ nói nè. Hai bạn về nhớ làm bài Văn cô cho nha, buổi đầu đi học mà không làm là cô buồn đó !
JaeJoong và YunHo nghe xong bỗng nhũn ra như con chi chi. Người ta bảo một lời của mĩ nhân cũng đủ xoay chuyển cục diện cả đất nước đúng là chẳng sai. Hai đứa ậm ừ vài cái rồi thu dọn sách vở ra về.
Không hiểu nhà trường xếp lịch kiểu gì mà ngay ngày hôm sau lại có hai tiết văn. Học thế này thì thà giết con người ta đi còn hơn !
Tối đó là lần đầu tiên sau chín năm mài đũng trên ghế nhà trường, JaeJoong biết đến cụm từ ''làm bài về nhà''. Trước giờ nằm mơ mới có chuyện JaeJoong ngồi vào bàn học, nhưng hôm nay chỉ vì một lời của mĩ nhân mà ảnh quyết định lôi sách vở ra. Thôi, nghe lời người đẹp, làm tí văn cho cô vui vậy.
JaeJoong mở vở ra, ngay lập tức gập vào. Đến cái đề bài còn không chép thì làm sao nổi ? Nghĩ ngợi một lúc, JaeJoong mang bim bim ra phòng khách ngồi xem ti vi. Cùng lắm bài tập mai đến lớp chép, người đẹp tạm gác qua một bên vậy.
Sáng, JaeJoong dậy thật sớm, ăn qua quýt cho xong bữa rồi đạp vù đến trường. Bạn ấy phải đến sớm để còn chép bài, ghi điểm với người đẹp TaeHee.
Lúc JaeJoong đến trường, trường vắng hoe. JaeJoong chạy ngay lên lớp. Mới sáng sớm đã thấy cái bản mặt xám xịt của tên cùng bàn rồi, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày thực xui xẻo đây !
JaeJoong phăm phăm bước tới, ném bụp cặp sách lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, chẳng thèm chào YunHo một câu. Thực tình JaeJoong muốn mở miệng ra hỏi : "YunHo ơi mày làm bài chưa, cho tao chép với !" nhưng cứ nghĩ đến cái câu ''Mày có học hành gì đâu !" của YunHo sáng hôm qua là JaeJoong lại thôi, hỏi thì mất thể diện lắm, đành nín thinh vậy.
Ngồi được một lúc, đột nhiên YunHo cất lời :
- Làm văn chưa ?
JaeJoong vui mừng còn hơn cả Christopher Colombus tìm ra Châu Mỹ năm 1492, nhưng ảnh kiềm chế để không thốt lên câu "Ôi, tuyệt vời !".
- Chưa, chưa. Bận quá, không có thời gian làm !
YunHo nhìn từ đầu xuống chân JaeJoong, hừ mũi một cái rồi quay đi, lục cặp lấy ra một quyển vở đưa cho thằng bạn :
- Nè, chép đại đi. Nhớ đừng chép y xì.
JaeJoong chộp ngay lấy quyển vở trên tay YunHo rồi chép lấy chép để :
- Mày đã nói vậy thì tao chép thôi chớ tao báu bở gì mấy cái này.
YunHo nói bằng giọng nhẹ tênh :
- Không báu gì thì trả tao, khỏi chép !
Với YunHo, lời đó nhẹ tênh, nhưng với JaeJoong, đó chẳng khác nào đem tảng đá trăm cân đè thẳng lên đầu. Rủa thầm trong bụng mấy tiếng, JaeJoong liếm môi, đánh trống lảng :
- Biến tấu, biến tấu, không giống bài nhau.
Cô Kim dạy Văn thân yêu của tụi nhỏ mà thấy được những dòng ''biến tấu'' của JaeJoong, hẳn cô sẽ té ngửa ra sàn. Ai đời bài của con người ta thế này : "Đến với GwangJu quê tôi, các bạn sẽ được tận mắt thấy những cánh đồng lúa xanh mơn mởn..." ; thì bài của JaeJoong đã sửa thành thế này : "Đến với ChungNam quê tôi, các bạn sẽ được tận mắt thấy những cánh đồng lúa đỏ quành quạch...".
Công nhận là bài có biến tấu một chút, nhưng cái một chút của JaeJoong đủ để biến một con gấu thành con heo, một con mèo thành con chuột. Chẳng biết cậu chàng lơ đãng thế nào mà có thể viết ra những dòng như vậy, phải thầy cô nào khó tính hẳn sẽ hào phóng tặng JaeJoong vài quả trứng về chơi cho đỡ buồn.
Ấy vậy mà khi biết cô không kiểm tra vở, JaeJoong xem chừng tiếc rẻ lắm, lâu rồi mới có dịp làm bài mà. YunHo ngồi kế chỉ còn nước nhìn JaeJoong trân trối, thỉnh thoảng lại lôi chuyện đó ra trêu JaeJoong :
- Mày lấy tao mượn cái bút ''đỏ quành quạch'' tí nào !
Và với những lần như thế, YunHo không ăn vài đấm của JaeJoong mới là lạ, thế mà cả buổi cứ ngồi trêu JaeJoong suốt. Có lẽ chàng này bị bệnh thèm ăn đấm kinh niên !
...
YooChun, HyunJoong và JunSu chẳng khác JaeJoong là mấy, cũng đến từ sớm ngồi chép bài. Chỉ có nhỏ tổ trưởng là gương mẫu nhất, đã làm bài ở nhà và... mang ra cho ba tên tổ viên lười biếng còn lại chép.
Thứ bảy, mới đến lớp chưa kịp há miệng chào nhau câu nào thì năm đứa tổ viên tổ bốn đã bị nhỏ tổ trưởng chạy ra chặn họng :
- Các bạn nộp bản sơ yếu lí lịch nha ! Lát thầy Kang thu đó !
Cả lũ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Thôi xong, hôm trước thầy nhắc mà có đứa nào để ý đâu ? Mà chẳng biết cái tờ sơ yếu thầy phát vứt đi đâu rồi nhỉ ?
JunSu lôi hết sách vở trong cặp, lật từng trang, mò mò ; HyunJoong tá hỏa gọi điện nhờ em gái tìm hộ ; JaeJoong và YunHo lấm lét nhìn nhau rồi nhìn nhỏ tổ trưởng, cười ngu ngơ ; duy chỉ có YooChun là đủng đỉnh lôi ra một tờ giấy nhàu nhĩ trong túi quần, vuốt vuốt vài cái cho phẳng phiu rồi phẩy lấy phẩy để ra chiều hãnh diện lắm. Cả tổ, ngoài nhỏ tổ trưởng ra có mỗi ảnh mang đi mà !
TaeHee lấy tay day day hai bên thái dương, giọng não nề :
- Các bạn làm ăn thế này chết tớ rồi. Tí thầy sẽ mắng tớ vì tội không đôn đốc tổ viên cho coi !
JaeJoong nghe vậy thì buồn buồn, mình đã làm người đẹp thất vọng rồi ! Ảnh nằm bò trên bàn, lâu lâu lại ngước lên nhìn YunHo :
- Sao giờ mày ?
YunHo nhún vai, nghĩ ngợi :
- Hay mình lấy tờ của thằng YooChun, xóa đi rồi đem photo ?
Lập tức, JaeJoong bật dậy, mắt sáng hơn đèn pha ô tô ; HyunJoong đang nghe điện thoại thì cụp ngay xuống, chạy ra bậu chặt lấy vai YooChun mà đủn về phía YunHo, mặc cho YooChun kêu la oai oái.
- Hay đấy, thế mà bọn tao không nghĩ ra. Mày đi photo cho bọn tao luôn nha, cả mày nữa là năm tờ !
YunHo nghe vậy thì nhảy ra xa, xua xua tay :
- Bọn mày khôn thế ! Tự đi mà photo !
Chỉ đến khi TaeHee chắp hai tay trước ngực, mắt long lanh kiểu cún con cầu khẩn thì YunHo biết mình không thể từ chối nữa rồi.
- Ờ... Tao đi là được chứ gì !
YunHo giật phăng tờ giấy trên tay YooChun rồi lao ra cửa, để lại năm con người đang reo hò vui sướng.
Viết xong tờ sơ yếu mới có một vấn đề nảy sinh : chữ kí phụ huynh. Thế là cả đám lại túm năm tụm ba thay phiên nhau kí vài dòng. Chữ kí lùm lùm, như giun như dế, có thánh mới nhận ra đây là chữ gì, tên ai, thế mà cả bọn vẫn nộp cho thầy được, tài thật !
Lúc nhỏ lớp trưởng đi thu giấy mới thực gian khổ, lại là khu vực tổ bốn :
- Vừa nãy lo kí không để ý. Bố mày tên Kim YongJoon thật không JunSu ? Là anh em cùng mẹ khác cha với Bae YongJoon hả ?
- Tầm bậy !
- Ế, mẹ Taehee tên Kim KiKyung. Vần ghê chưa ?
- Các bạn đừng lấy tên bố mẹ tớ ra trêu nha. Tớ ghét đó !
- Rồi rồi ! Hề hề, bố thằng YunHo tên KeoPi, dễ thương quá nha !
...
Nhỏ lớp trưởng phải khó khăn lắm mới thu được đủ sáu tờ giấy của tổ bốn. Chắc phải bảo thầy chuyển chỗ hội này sớm thôi !
Tiết hai là tiết Sử. Hôm trước mới học được nửa bài, ai cũng chắc mẩm cô không kiểm tra bài cũ, thế là đứa nào đứa nấy không thèm học, tối trùm chăn ngủ tít mít cho khỏe.
Giờ thì tụi nó đã hiểu câu "Người tính không bằng trời tính" : cô kiểm tra những phần đã học ! Lúc cô đọc câu hỏi, ai cũng cúi gằm mặt xuống, cố núp sau lưng đứa ngồi trước ; đứa nào ngồi đầu bàn, không có ai che thì dựng quyển sách trước mặt, cố thu mình lại. Có một phút trôi qua mà tưởng chừng như một năm.
Cô Sử dòm dòm vào ''quyển sổ sinh tử'' (sổ điểm) rồi ngước lên :
- Có bạn nào xung phong không ?
Lớp im phăng phắc, không một tiếng ho he. Cô hỏi thêm vài lần, không thấy hồi âm thì chép miệng :
- Cô gọi bất kì nha~ Em Kim JaeJoong lên bảng.
Cả lớp không ai bảo ai đều hướng ánh nhìn thông cảm về phía thằng bạn xấu số và đồng loạt thở phào.
Dường như chưa tin vào tai mình, JaeJoong quay ra nhìn YunHo :
- Tao hả mày ?
Nhận được một cái gật đầu ngậm ngùi, JaeJoong lại khều khều vai tổ trưởng :
- Tớ hả cậu ?
Lại một cái gật đầu khác, ngậm ngùi không kém : "Thì lớp mình có mỗi cậu tên Kim JaeJoong mà!". Ôi, đen thôi !
JaeJoong lừ đừ đứng dậy, làm một loạt các động tác : mở cặp, lấy sách, đóng cặp, (lại) mở cặp, lấy vở, xỏ dép, đóng cúc áo, vuốt tóc ; tính câu giờ nhưng chẳng được bao nhiêu. Cả lớp nín thở dõi theo từng hành động của JaeJoong, như thể ảnh là Michael Jackson tái thế. Chán chê mê mỏi, JaeJoong dò dẫm từng bước lên bục giảng như đang rà mìn. Các chú trong đội Công binh Đại Hàn dân quốc mà nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ run run xúc động mà mời bạn ý về làm chức đội trưởng đội "Rà phá bom mìn" ngay !
Dưới lớp, giọng YooChun ồm ồm vang lên :
- Vĩnh biệt đồng chí !
JaeJoong giật mình, mắt láo liên nhìn mấy đứa tổ mình đang khoa chân múa tay điên cuồng làm ám hiệu mà lẩm nhẩm theo :
- Hae BuRu... l-là một người...
- Không lẽ là hai người mày ? - Giọng KwonSoo - tổ trưởng tổ hai vang lên châm chọc.
Tổ bốn đồng loạt quay sang lừ mắt, cái thằng tổ trưởng tổ hai chết tiệt, ngon thì vừa nãy giơ tay trả bài đi, chỉ giỏi phá đám !
Cô nhìn lũ học trò một hồi rồi gật đầu vỗ về:
- Trật tự cho bạn trả lời nào. Tiếp đi em !
JaeJoong vặn vẹo người, lắp bắp :
- ... Sinh năm 1986... quê ở GwangJu...
Cô nheo nheo mắt, ra hiệu cho JaeJoong ngừng lại. Cô hít một hơi rồi từ tốn hỏi :
- Em đọc tiểu sử ai vậy ?
Dưới lớp có người lè lưỡi, xua tay, mắt híp cả lại : "Hề hề, tao lấy lộn profile của Leader-sshi Uknow rồi~".
JaeJoong mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn YunHo vừa phát ra một câu như sấm nổ bên tai. Đợi mãi không thấy JaeJoong trả lời tiếp, cô buồn bã thở dài :
- Em biết mình học trường gì không JaeJoong ?
- Dạ, Hae BuRu ạ ! - JaeJoong vừa trả lời vừa len lén nhìn cô.
- Vậy sao em không biết tiểu sử của ông ấy ?
JaeJoong liếm môi, liến láu :
- Chẳng lẽ học ở đâu thì phải biết tiểu sử của người được đặt làm tên trường sao cô ? Thế nhà cô ở đâu ?
Cô giáo lo lắng nhìn JaeJoong, không hiểu cậu học trò này lại định bày trò gì đây !
- Nhà cô ở đường Ko JuMong, sao em ?
- Thế cô biết tiểu sử ông ấy không ?
Hỏi lãng nhách ! Ai đời lại đi đố giáo viên Lịch sử về môn Sử ?!
- Đương nhiên rồi. Ko JuMong là vị vua đầu tiên của Triều đại Kokorea và là vị anh hùng khai quốc của đất nước Triều Tiên xưa, ông lên ngôi vào khoảng giữa thế kỷ thứ ba, lấy hiệu là JuMong Vương...
JaeJoong mắt đảo như bi, cố nhớ ra mấy cái tên, nhưng mỗi lần đọc lên cô đều trả lời được hết.
- Lee MyungBak ?
- Là tổng thống thứ mười và cũng là tổng thống hiện nay của Hàn Quốc.
- Hwang SokYoung ?
- Hwang SokYoung là một nhà văn nổi tiếng, ông sinh ngày 4 tháng 1 năm 1943 tại Trường Xuân, tỉnh Quế Lâm, Trung Quốc. Lúc ấy nơi này là Mãn Châu Quốc đang nằm dưới sự cai trị của Nhật Bản...
- Dạ được rồi ạ !
...
- Jung KeoPi thì sao ạ ?
Cô Sử bối rối. Chết rồi, ông nào đây ta ? Aigoo~ Sao mãi không nhớ ra gì cả. Cô lúng túng nhìn JaeJoong đang ngoác miệng vui sướng vì sự ngắc ngứ của cô :
- Ai vậy em ? - Cô đưa tay lên ngực, vuốt vuốt cho bình tĩnh.
- Bố bạn YunHo lớp mình đó cô ! - JaeJoong trả lời trong hả hê.
Cô giật thon thót rồi lấy tay chấm chấm mồ hôi đang vã ra trên mặt, cầu hòa :
- Em hỏi vậy sao cô trả lời được ?
JaeJoong cười khì, nhìn cô mà cười toe toét :
- Thì cô bảo phải biết tiểu sử của những người có liên quan đến mình mà ! Cô là cô giáo thì phải biết lí lịch của phụ huynh học sinh chớ ?
Cô không nói gì nữa mà thả cho JaeJoong về. JaeJoong chạy ù về chỗ, vừa thấy bóng đồng đội tổ bốn thì bắt đầu ưỡn ngực, chân đi khệnh khạng : "Anh đã chiến thắng trở về !". Cả tổ không kìm được mà gục trên bàn cười rúc rích, vai rung bần bật.
Cô Sử vẫn chưa bỏ cuộc, có lẽ cô quyết tâm phải kiếm được điểm 100 để mở sổ cho ngày hôm nay. Sau khi hoàn hồn về phần trả lời bài cũ của JaeJoong, cô đã lấy lại vẻ tươi tỉnh :
- Cô gọi tiếp nhé ! Em Park Yoo-
YooChun giật mình, tim đập bình bịch chỉ muốn rớt ra ngoài. Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp :
- Thôi, em YunHo có bố Jung KeoPi lên bảng !
YunHo ngẩn tò te một hồi rồi từ từ quay qua JaeJoong, mắt long lên sòng sọc, mặt đỏ tưng bừng vì tức. JaeJoong nhe răng, phẩy tay : "Tao không cố ý chơi mày đâu nha !". YunHo hậm hực lên bảng, đương nhiên được cô cho về chỗ ngay sau một câu trả lời ngon ơ : "Em chưa học bài ạ ! Cô cho em khất lần sau !". Lúc về chỗ, YunHo vẫn lườm JaeJoong như lúc nãy mà dùng cùi chỏ ghè ghè vào đầu bạn : "Tao ghét mày !".
Tiết học kết thúc trong nỗi thất vọng vô biên của cô Sử, niềm vui sướng hân hoan của những đứa không bị gọi lên bảng và sự tức tối của người ''bỗng dưng bị gọi lên bảng''.
Giờ Địa hôm nay là một cơn ác mộng với tụi nhỏ, và cơn ác mộng này còn kéo theo nhiều cơn ác mộng khác khủng khiếp hơn.
Số là đến tận cuối giờ, thầy Địa lại đùng đùng nổi hứng kiểm tra mười lăm phút :
- Tất cả để hết sách vở lên bục giảng. Kiểm tra mười lăm phút, nhanh nhanh !
Thầy chưa kịp dứt lời, tất cả đã giãy lên đành đạch như đỉa phải vôi. Cả lớp nhốn nháo, gào rú có, tru tréo có, rên la có :
- Thầy ơi thầy bảo tuần sau mới kiểm tra mà !
- Sắp hết giờ rồi thầy ơi ! Chép đề xong nộp luôn là vừa đó thầy !
YooChun nhà ta cũng rên rỉ góp vui :
- Thầy ơi, nói lời phải giữ lấy lời ; đừng như con bướm đậu rồi lại bay !
Nghe loáng thoáng trong lớp đâu đó còn có mấy giọng nam ồm ồm, tranh thủ lúc hỗn loạn mà hét cho sướng miệng :
- Thầy thất hứa !
- Thầy lật lọng !
- Đả đảo ! Đả đảo !
Mấy đứa này chắc định đứng lên khởi nghĩa lật đổ chính quyền đây, nhưng chính quyền đã thẳng tay đàn áp, dẹp tan cuộc khởi nghĩa chỉ bằng một câu nói nhẹ tựa lông hồng :
- Bắt đầu tính giờ ! Câu một...
Cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im bặt, đứa nào đứa nấy hậm hực lấy sách vở để ra đầu bàn chờ thầy tới thu, miệng thì lẩm bẩm gì đó còn tay thì xé vở cái roẹt.
- Nè, mày học bài chưa ?
JaeJoong lấm lét nhìn YunHo, thỏ thẻ ; để rồi bắt gặp khuôn mặt méo xệch, nhăn nhúm đến khổ sở của thằng bạn :
- Tao không có sở thích tao nhã đó.
JunSu nghe vậy thì vội quay xuống, trấn an hai bạn :
- Bọn mày yên tâm, tao học sơ sơ rồi, với cả tổ mình đã có TaeHee học bài, lo gì !
Cả bọn ngập chìm trong niềm hoan hỉ, đầu gật lấy gật để. Vậy là tốt quá rồi !
Nhỏ tổ trưởng TaeHee đọc nhỏ xíu, rủ rỉ rù rì nghe như tụng kinh, thế mà chẳng đứa nào dám ho he ý kiến cả. Chị ấy mà giận, không đọc nữa thì chỉ còn nước chép mười lần cái đề bài mà nộp cho thầy thôi.
- Ở nước ta, vùng rừng núi bao gồm núi...
- ... Và rừng ! Dễ ẹc, không học tao cũng biết. - HyunJoong vừa viết vừa cười khùng khục.
- Đề nghị đồng chí Kim phát biểu ít thôi, không là tôi bắn bỏ !
JaeJoong nói với lên, đủ để cho HyunJoong nghe thấy. YunHo thấy vậy thì nhéo eo JaeJoong một cái, gầm ghè :
- Mày có ngồi yên làm bài không ? Chết cả lút bây giờ ! TaeHee, đọc tiếp đi !
- Ừa, vùng rừng núi chiếm khoảng bảy mươi phần trăm diện tích ở phía Đông, vùng đồng bằng duyên hải ở phía Tây và Nam...
Trong một chốc, cả gian phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bút máy chạy ro ro trên giấy, tiếng quạt trần phành phạch, thỉnh thoảng xen vào là tiếng loạt xoạt của những trang sách mở ra vô-ý-một-cách-cố-tình.
Cả bọn đang chép hăng say thì bị nhỏ tổ trưởng làm cho cụt hứng :
- Chết rồi ! Đoạn này tớ chưa thuộc...
- JunSu, cái ''học sơ sơ'' của mày đâu, lôi ra xài coi ! - YunHo khều khều vai thằng bạn.
JunSu mặt mũi đỏ gay, lầm bầm trong miệng :
- Tao mới ''học sơ sơ'' hết phần này thôi.
Cả lũ lặng lẽ thở dài, không ai bảo ai đồng loạt nhìn sang bàn bên cạnh. Tụi nó đang chép ào ào kìa ! Địa chớ có phải Văn đâu mà chép kín cả trang giấy thế kia ? Bắt đầu sợ rồi đấy ! Lũ mọt sách, dừng hết tay lại ngay, bọn tao xé bài của chúng mày ra bây giờ !
Ngay lập tức, YunHo lôi ra một quyển sách mà mình lén giấu dưới mông lúc nãy, khéo léo không để thầy biết, thảy cho JunSu. JunSu dấm dúi cầm quyển sách trong tay, gắt khẽ :
- Sao mày không đọc đi, đưa cho tao làm gì ?
- Mày tháo cái ngăn bàn cho tao mượn thì tao đọc cho mà chép.
- Ờ ha~ Ngăn bàn mày bung ra từ hồi nào rồi. - JunSu cười giả lả rồi rón rén lật từng trang sách - Ok, chép nè. Khí... hậu... nước... ta...
Cứ chép được một chữ, JunSu lại gập sách lại, liếc về phía bảng xem thầy có nhìn mình không. Có tật giật mình mà ! Vì thế nên sắp hết giờ rồi mà cả tổ vẫn chưa chép xong câu một. JaeJoong chờ mãi mới chép được mấy chữ thì tức lắm, ảnh với lên chọt chọt vào gáy JunSu mà rít :
- Đợi mày đọc xong chỗ này thì tao đem chăn mền ra đánh được một giấc rồi, đồ con rùa ! Trả sách tao đây !
JunSu bực bội xé trang sách đang chép dở ném cho HyunJoong, không thèm đưa cho JaeJoong nữa, dám chọc mình mà ! Cuối cùng nhiệm vụ cao cả lại rơi vào tay đồng chí Kim HyunJoong. Quả không nhầm người, HyunJoong chép với tốc độ của tên lửa và đọc với tốc độ của máy bay. Cả lũ hoan hỉ, mở cờ trong bụng, tưởng quả này ăn chắc con 100 rồi, ai dè...
- Thầy xuống, HyunJoong !
Thầy lừ lừ tiến về phía tụi nhỏ. Thoáng thấy bóng thầy, TaeHee tay đập bồm bộp vào lưng bạn. HyunJoong hoảng hốt đến độ tờ phao trên tay bay thẳng xuống đất.
Thầy sắp đến rồi, còn mười bước nữa...
Chín bước...
Tám bước...
YooChun dùng chân vo vo tờ giấy dưới đất rồi đạp bụp về phía góc tường, chẳng may đạp mạnh quá, tờ giấy bật ngược trở ra, HyunJoong lại phải duỗi dài chân ra khều tiếp.
Thầy đủng đỉnh bước tới, dựa vào bàn HyunJoong, cười niềm nở :
- Hai em nhặt giùm thầy tờ giấy dưới chân nào !
TaeHee ôm mặt đau khổ, JunSu lấm lét nhìn thầy, JaeJoong hóa đá, YunHo lấy tay lau mồ hôi đổ ra ầm ầm. HyunJoong thì khỏi nói, chết lâm sàng từ hồi nào rồi !
YooChun chớp chớp mắt nhìn thầy, tự nắn bóp tay mình cật lực, nom ảnh chẳng khác gì Hòa Thân trong phim "Tể tướng Lưu Gù" khi đứng trước mặt vua Khang Hy cả :
- Tờ giấy xì mũi của em thôi thầy ơi ! Nhặt lên làm gì, dơ hầy mà thầy~
Thầy mỉm cười, coi bộ cũng đẹp trai lắm :
- Giấy xì mũi mà em nam bàn dưới xé từ quyển sách của bạn đằng sau giấu dưới mông ném lên hả ?
Thầy tuôn cho một lèo. Ồ, xong luôn nhé ! Hết cãi nhé ! Bắt tận tay day tận trán luôn rồi nhé ! Trong lúc như vậy mà YooChun vẫn nói được một câu bông phèng :
- Cái này gọi là đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết đó thầy~
Cũng vì cái sự đoàn kết này mà tụi nhỏ khỏe re, khỏi cần chép bài chi nữa cho mệt vì thầy đã thưởng cho mỗi đứa một quả trứng rồi. Thầy còn khen tụi nhỏ sướng, mấy ai không cần làm bài mà vẫn có điểm đâu ?
- Thầy ơi, tụi em trót dại, thầy tha cho tụi em đi. Thầy đừng ghi vào sổ đầu bài...
Nhỏ TaeHee giọt ngắn giọt dài đứng trước mặt thầy năn nỉ. Mấy đứa tổ viên tổ bốn cũng theo TaeHee mà bu đầy quanh bàn giáo viên, chân tay (giả vờ) khúm núm, đầu cúi cúi ngậm ngùi, mũi sụt sà sụt sịt. Ai biết được rằng cả bọn đang diễn trò chớ, chỉ có nhỏ TaeHee là khóc thật thôi ; mấy đứa kia đứng cho có lệ, cho đẹp đội hình, còn mấy tiếng sụt sịt là do YooChun thêm vào và đặt tên là ''hiệu ứng âm thanh''.
Sau một hồi mè nheo, khóc lóc thảm thương, rốt cuộc thầy cũng tha cho tụi nhỏ.
Ôi, thầy thật vĩ đại ! Vĩ đại đến nỗi không ghi tên tụi nhỏ vào sổ đầu bài mà trực tiếp nói cho thầy chủ nhiệm Kang. Thầy Kang Bụng Phệ bình thường hiền hiền vậy thôi, chớ có chuyện gì thì thầy cũng nghiêm khắc lắm. Phen này tiêu thật rồi !
Nhìn mặt thầy Bụng Phệ đỏ phừng phừng, ngực phập phồng cũng đủ hiểu thầy đang tức giận như thế nào.
- Các em biết mình đã mắc những tội gì không ?
Ai chớ riêng YooChun là vẫn cợt nhả được, nghe thầy nói ảnh lầm rà lầm rầm trong miệng :
- Bọn em chưa kịp thống kê ạ.
May mà thầy không nghe thấy. Cái anh này, đến chết vẫn không bỏ được cái tật bông phèng, mà cũng vì cái tật bông phèng nên mới chết.
Với một lô một lốc tội : đọc bài, quay cóp, xé sách... mức phạt thầy đề ra cho cả tổ vẫn còn nhẹ nhàng chán : trực nhật lớp và quét dọn cả sân sau.
- Ác mộng ! Ác mộng ! Đúng là một cơn ác mộng !
JaeJoong nhảy chồm chồm trên bàn rồi la hét om sòm. Cả bọn cũng bắt chước JaeJoong chạy đi chạy lại trên ghế, trên bàn cho bõ tức. Đằng nào cũng phải trực nhật lớp, bẩn thêm một chút cũng không sao, tí dọn luôn thể !
Nhỏ TaeHee buồn xo ngồi trên ghế giáo viên, mãi sau mới dưỡn dẹo đứng dậy để phân chia công việc cho mấy đứa tổ viên rắc rối.
- Bạn YunHo và bạn JaeJoong lau cửa sổ nha, bạn YooChun và JunSu lau bàn ghế và cạo vết bút xóa trên bàn, bạn HyunJoong quét lớp.
Vừa nghe thấy tên mình, HyunJoong liền ôm đầu rên rỉ :
- Ôi, mình bị thiếu máu, làm việc tí là chóng mặt hà !
- Sao vừa nãy mày nhảy sung lắm mà ? Tính đùn việc hả, quét lớp đi !
YunHo không hiểu từ lúc nào đã lẳng cây chổi về phía HyunJoong. Biết không thể trốn, HyunJoong đành ngậm ngùi cầm cây chổi, lướt lướt vài đường. Thỉnh thoảng đang quét, HyunJoong bỗng dừng lại, giương cây chổi lên, múa như điên dại, la hét ầm ĩ : "Anh là Hoàng Phi Hồng ! Anh là Phương Thế Ngọc ! Anh là Trương Vô Kỵ !".
- Anh là một thằng điên !
YunHo đứng ngoài cửa thò đầu vào, nói dõng dạc. Cả lũ ngán ngẩm nhìn YunHo lại quay sang HyunJoong rồi cho qua. Thôi, đầu óc nó không bình thường, chấp chi cho mệt.
Rốt cuộc đứa nào đứa nấy cũng tự động làm việc, không để tổ trưởng nhắc. Duy chỉ có JaeJoong là không thèm làm việc của mình mà đi giành việc của người khác :
- TaeHee để tớ lau bảng cho ! Giẻ bẩn lắm, cậu đừng đụng vào.
YunHo dòm vào, nghe vậy thì tức lắm, việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng. Mà TaeHee là con gái nên cũng được ưu ái lau mỗi cái bảng thôi còn gì, lát cả hai phải xuống quét cái sân to đùng kia kìa !
YunHo chẳng nói chẳng rằng, xách cổ JaeJoong ra cửa sổ rồi giật cái giẻ lau bảng trên tay JaeJoong, thảy cho TaeHee, mắt nhìn JaeJoong chằm chằm :
- Mày lo lau cửa đi, mỗi đứa một việc, sớ rớ vào việc người ta chi ?
TaeHee mỉm cười ý nhị rồi tự động lau bảng, JaeJoong nhìn YunHo một hồi rồi khinh khỉnh quay đi. Cho người ta ga lăng tí không được sao ? Cái bảng tí hin, lau một phút là xong chứ gì ?
...
Cuối cùng hai đứa cũng yên lành làm việc. Nhưng cái yên lành cũng chỉ kéo dài được hai phút, sau đó lại chí chóe ngay.
YunHo và JaeJoong đứng đối diện nhau qua lớp kính cửa sổ, YunHo đứng ngoài lớp, JaeJoong đứng ở trong. Chẳng hiểu nghĩ gì, JaeJoong đột nhiên mở bung cánh cửa, đập thẳng vào mặt YunHo nghe một tiếng ''cốp'' thảm thương. YunHo nhăn nhó, ôm mặt đau đớn. JaeJoong thấy vậy thì khoái chí lắm, chàng ta ngửa cổ lên trời cười khành khạch, báo được thù vụ giẻ lau bảng mà.
YunHo cũng không chịu thua, ngay lập tức túm lấy cánh tay đang thò ra ngoài của JaeJoong mà kéo mạnh. JaeJoong la lên bài hãi, mặt dính vào khung sắt cửa sổ, bẹp dí :
- Mày làm gì thế ? Biết đau không hả ? Bỏ tay tao ra !
- Mày chẳng vừa đập vào mặt tao còn gì ? Đau lắm chứ bộ. Xin lỗi tao đi thì tao bỏ!
- Không ! Còn khuya ! Á... á... á...
JaeJoong càng nói, YunHo càng kéo mạnh hơn. Lát bỏ ra, tay JaeJoong dài thêm vài centimet thì đừng hỏi tại sao.
- Ờ, có chí khí ! "Em xin lỗi Jung đại ca, lần sau em không dám thế nữa !". Nói đi tao tha !
- Đồ đục nước béo cò ! Quân đê tiện !
- Quá khen quá khen ! - YunHo cười giả lả rồi tiện tay giật thêm một cái làm JaeJoong hét lên đau đớn.
- Để-để tao nói. E-em xin lỗi Jung đại ca, lần sau em không dám thế nữa~
Mấy đứa kia đứng nhìn màn ''em - đại ca'' ngọt xớt của hai đứa thì cười như điên như dại. HyunJoong ôm bụng, thở chẳng ra hơi, mãi mới thốt nên lời :
- Thôi, tha cho nó đi mày !
YunHo nghe cũng xuôi xuôi. Trước khi buông tay JaeJoong, chàng ta còn tranh thủ giật nốt mấy phát cho thêm phần vui vẻ. TaeHee đang lau bảng cũng vội vã vứt toẹt cái giẻ ra sàn, chạy lại chỗ hai đứa, mặt khó đăm đăm :
- Hai bạn này rối đội hình quá, khỏi làm nữa, xuống dưới dọn sân sau đi !
JaeJoong và YunHo nhìn nhau, gầm ghè một lúc rồi cũng hậm hực đi xuống dưới lầu. TaeHee thở phào nhẹ nhõm, trông mấy đứa này mệt quá ! Nhưng vừa thở ra, chưa kịp hít vào thì TaeHee đã mém xỉu. Đập vào mắt nhỏ tổ trưởng gương mẫu là cảnh YooChun và JunSu đang chăm chỉ dùng dao lam cạo bàn mà không quên thổi phù phù làm mùn bắn tung tóe vào mặt nhau. Lớn đầu rồi mà còn nghịch dại ! Không tách hai đứa này ra thì không xong. TaeHee trân trối nhìn toàn cảnh một hồi rồi nhịp nhịp tay lên mặt bàn :
- Bạn JunSu xuống dưới phụ hai bạn JaeJoong và YunHo quét sân đi !
- Tớ cũng xuống. - YooChun hí hửng giơ tay.
TaeHee nghiêm mặt, đanh giọng lại :
- Không được ! Cậu ở trên lớp. Tụi mình phải làm nhanh, còn lớp chiều học nữa mà. Các cậu cứ chơi hoài như vậy đến bao giờ mới xong ?
Cả YooChun và JunSu đều xị mặt ra. Xuống thì xuống, chấp một mắt, một cái sân với bọn này chẳng xi nhê !
- Quét xong lớp rồi nè ! Hai bạn đi đổ rác đi.
''Hai bạn'' HyunJoong và YooChun mặt chảy dài ra cả thước. Gì chớ, có cái thùng rác mà phải xách từ tầng ba xuống tầng một, lát lại phải xách từ tầng một lên tầng ba, bộ muốn giết người sao ? Nhưng việc tổ trưởng giao, lẽ nào lại không làm. HyunJoong chống cằm nghĩ ngợi một lúc rồi ù té chạy.
- Bạn HyunJoong không được trốn việc nha ! Đứng lại !!!
Không đợi nhỏ tổ trưởng hét đến lần thứ ba, HyunJoong vội vã quay trở lại, trên tay cầm một sợi dây dài không biết moi ở đâu ra, mặt mày hí ha hí hửng :
- Nè, YooChun, mày buộc cái này vào thùng rác rồi thả xuống. Thằng JunSu đổ xong thì mình kéo lên. Đỡ phải đi lại nhiều !
Nhỏ TaeHee chợt phì cười vì sự láu cá của tổ viên ; YooChun thì mừng quýnh, cuống cuồng buộc buộc, thả thả.
JunSu đứng dưới sân để hứng cái thùng rác mà YooChun đang treo lơ lửng. YooChun thì nổi tiếng hay giỡn rồi, chàng ta dứ dứ cái thùng, lúc kéo lên, lúc thả xuống, không cho JunSu túm lấy. JunSu tức lắm, cứ đứng ở dưới mà chửi đổng lên. Càng chửi, YooChun càng trêu tợn.
HyunJoong đứng ngoài nhìn vào, bực mình không để đâu cho hết. HyunJoong đi chầm chậm ra chỗ YooChun đứng, tay cầm cái kéo, giả bộ cắt cắt mấy đường tạo thành những tiếng lách cách nghe rất vui tai.
- Mày có tin tao mà cắt sợi dây này thì thằng JunSu ăn đủ không ?
- Mày dám ? - YooChun mặt đỏ phừng phừng, gầm ghè trong cuống họng.
- Mày không đưa cái thùng này cho nó là tao cắt thiệt đó !
Mặt HyunJoong coi bộ rất nghiêm túc, YooChun cũng hơi hãi. Ai chớ thằng này dễ nó làm thật lắm. Nhìn HyunJoong một hồi, YooChun cười nhăn nhở :
- Nể mày, tao thả.
Cuối cùng, JunSu cũng túm được cái thùng rác sau bao phút khổ sở, chật vật ; làm gì mà bắt cặp với Park YooChun là tiêu rồi !
Nhưng mọi sự rắc rối vẫn chưa dừng lại ở đó. Cuối sân trường, chỗ để xe rác, YunHo và JaeJoong đang thi nhau hét hò ỏm tỏi :
- Tao nhận xe này, mày lấy cái kia !
- Ok ! Đích đến là chỗ thằng JunSu đứng !
Vừa dứt lời, mỗi đứa đều hùng hục đẩy cái xe cút kít của mình, đua xe (rác) mà. Tiếng bánh xe va vào đá sỏi lộc cà lộc cộc, rác trong xe bắn hết ra ngoài, lát lại phải dọn mệt đây. Vừa gồng mình phóng, hai đứa vừa gào rú :
- Hãy xem sức mạnh ''mui trần một bánh'' của anh. Chú thua đi !
- Mày ăn quả mơ hơi to đấy ! Jung đại ca đây mới là vô địch thiên hạ !
Chẳng hiểu ''vô địch thiên hạ'' hay ''vô địch đâm bậy'' mà cả hai đứa đều đâm sầm vào gốc cây ; bánh xe văng ra, thân xe bẹp dúm. Hai đứa nhìn nhau bài hãi rồi chẳng ai bảo ai đều tự động lẳng hai cái xe cút kít đã méo mó thảm hại vào thùng rác lớn của trường, sau đó phủ lá khô lên, len lén giấu đi. Ai hỏi thì giả làm mặt ngố : "Ô, em có biết gì đâu ?". Nhà trường mà phát hiện ra thì chết chứ chẳng chơi !
Phải đến quá trưa, tổ bốn mới hoàn thành công việc của mình. Làm thì ít mà chơi thì nhiều, kết quả lại chẳng ra sao, nhưng như thế cũng là cố gắng lắm rồi.
Lúc dắt xe về, thấy nhỏ TaeHee đi bộ, JaeJoong hí hửng chạy đến, kéo tay TaeHee lại :
- TaeHee lên xe đi, tớ đèo về.
TaeHee cười hiền, lắc lắc đầu :
- Tớ có người đón rồi.
YunHo không biết từ lúc nào đã theo sát xe JaeJoong, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người. Nhìn bản mặt ỉu xìu như bánh đa chiều của thằng bạn mà YunHo không nhịn được, vừa đi vừa cười hích hích.
Ra đến cổng, TaeHee vẫy vẫy tay chào mọi người, quàng tay người thành niên bên cạnh rồi nháy mắt với hai bạn :
- Tớ về nha !
JaeJoong nhìn cảnh này thì chột dạ, ảnh lấm lét nhìn anh chàng lạ mặt kia rồi nhìn TaeHee :
- Ai đây cậu ?
- Người yêu tớ đó ! - TaeHee ngượng ngùng dụi dụi đầu vào cánh tay người thanh niên kia.
JaeJoong mồm miệng há ngoác ra, cứng đơ, không khép vào nổi. Cái gì cơ chứ ? Người-yêu ?!
Trong lớp, cụ thể là bàn cuối tổ bốn, có một con mèo ướt mang tên Kim JaeJoong.
Ba ngày nay, sau khi biết tin tổ trưởng TaeHee xinh đẹp có người yêu, JaeJoong chẳng khác nào một con mèo ướt, mà nói là một cái xác chết trôi cũng chẳng ngoa. Này nhé, chàng ta hễ cứ ngồi xuống là y như rằng người tự động nhũn ra thành một đống dài loằng ngoằng trên bàn. Mọi hôm mồm miệng tanh tách, tôm tép còn gọi bằng cụ, thế mà mấy bữa nay ''im thin thít và lặn mất tăm''.
JaeJoong ''câm'' là một hiện tượng lạ với cả tổ. Ban đầu mọi người cũng lo lo, nhưng cái lo lo chưa được dăm phút thì cả hội đã phẩy tay cho qua : "Tâm sinh lí tuổi dậy thì khó đoán lắm, kệ nó đi !". Duy chỉ có YunHo là biết nguyên nhân cái sự bất bình thường của JaeJoong : thất tình ! Kể cũng tội, thôi thì an ủi nó tí vậy.
- Hừ, con gái còn đầy ra đấy, thiếu gì ? Sao phải sầu ?
Đáp lại câu khích lệ của YunHo là bản mặt không ngôn ngữ gì có thể diễn tả nổi của JaeJoong. Nhìn cái đống loằng ngoằng trên bàn một hồi, YunHo ngán ngẩm chép miệng, thở dài :
- Muốn ăn gì cho đỡ buồn không ?
Ít ra chữ ''ăn'' còn có thể đánh vào tâm lí JaeJoong một chút. JaeJoong ngoi ngóp trên bàn rồi nói với lên :
- Bánh mì xúc xích, nhiều tương ớt nha.
YunHo bĩu môi một cái dài thườn thượt ; cái thằng này, chỉ tranh thủ vòi ăn là giỏi. Thôi, ráng chiều ảnh một chút, cho ảnh lấy lại tinh thần nhanh nhanh. Lắm lúc nhìn cái điệu bộ èo uột, bò lê bò càng trên bàn của JaeJoong, YunHo chỉ muốn lật ngược cái bàn lên cho JaeJoong nằm đo đất luôn, bực mình lắm. Vả lại, lâu lâu không thấy cái điệu cười nhăn nhở của JaeJoong, YunHo thấy cũng... nhớ nhớ.
Xuống căng-tin trường, YunHo mua liền hai cái bánh mì, bơm đầy ặp tương ớt, tiện mua thêm lon Coca. Ăn bánh mì mà không có nước thì khô bằng chết !
Cầm cái bánh mì trên tay, JaeJoong nhai nhể, nom ảnh ăn chẳng khác gì bò nhai rơm cả, trệu trạo, chán đời. Trời ạ, ăn mà tâm hồn để đi đâu, tương ớt nhoe nhoét trên mép mà không biết kìa. Tức mắt, YunHo nhẹ nhàng lấy tay quệt đi vết tương ớt dính trên miệng JaeJoong.
JaeJoong mắt lộn ngược lên, vội vàng tọng nốt miếng bánh dở rồi đưa tay lên miệng chùi lấy chùi để :
- Mày cứ để tao, tao tự-
Chưa kịp nói hết câu, ngón tay đầy tương ớt của YunHo ban nãy đã làm ngay một đường vào má JaeJoong. Xong, YunHo lắc qua lắc lại ngón tay ấy trước mặt mình như thể trêu tức JaeJoong rồi cười hềnh hệch. JaeJoong điên tiết đập nửa cái bánh mì dang dở lên bàn rồi nhào tới bóp cổ thằng bạn láo lếu :
- A ! Dám trêu tao hả ? Cho mày chết nè con !
Tổ bốn thấy ồn ào thì đồng loạt quay lại. Chà, cuối cùng thì JaeJoong cũng hiện nguyên hình rồi, cứ tưởng còn định làm ''JaeJoong mèo ướt'' thêm vài ngày nữa chớ. Đã bảo mà, tâm sinh lí tuổi dậy thì khó đoán lắm.
Kể ra hai cái bánh mì và một lon Coca cũng công hiệu thật, đủ sức đánh bay ''JaeJoong mèo ướt'' ; hơn thế, nó còn giúp JaeJoong có thể thuyết giáo một bài học về tình yêu dài thật dài cho YunHo nghe :
- Tình yêu như con dao hai lưỡi, nó có thể khiến trái tim ta đập từng hồi thổn thức, nhưng cũng có thể cứa vào trái tim ta những nhát thật sâu và đau đớn...
- Tình yêu hai lưỡi của mày sao giống con dao lam quá vậy ? - YunHo xoa xoa cằm nhìn JaeJoong, lông mày giật giật đểu không tả nổi, để rồi nhận được những tia nhìn còn sắc gấp tỉ lần dao lam, kèm theo đó là vài câu chửi bới tùm lum của thằng bạn.
Phải thế chứ ! Như bình thường rồi ! Chào mừng mày đã trở về, JaeJoong
Ngoại ngữ trong thời buổi toàn cầu hóa - hội nhập quốc tế như thế này quả là quan trọng, và ngoại ngữ trong nhà trường phổ thông cũng giữ một vai trò quan trọng không kém. Ấy vậy mà có vẻ như tổ bốn chẳng coi ngoại ngữ ra cái khỉ khô gì, điển hình là trong giờ Anh Văn hôm nay.
Trong khi cô giáo đang nắn nót viết từng chữ lên bảng : ''Unit 2 - Home Life'' thì ở dưới, YooChun và HyunJoong đang hí hoáy viết linh tinh vào quyển sách đáng thương. Xong xuôi, hai đứa ném cho TaeHee và JunSu rồi bụm miệng cười hích hích với nhau. JunSu vừa xem vừa cười, phì cả nước bọt. TaeHee ngán ngẩm nhìn cả bọn, thở dài thườn thượt rồi lôi sổ tổ ra : "Các bạn nghiêm túc một phút không được sao ? Đang giờ học đó, còn nghịch nữa là tớ ghi vào sổ tổ, trừ hết điểm luôn !".
Cả bọn nghe xong, im lặng được đúng một phút : "Một phút rồi nhé, hài lòng chưa tổ trưởng ?" rồi lại tiếp tục công cuộc cười của mình. TaeHee chỉ được cái dọa, suốt ngày ''Tớ trừ điểm đó !" hay "Tớ ghi vào sổ tổ đó !" mà có bao giờ ghi hay trừ điểm gì gì đâu.
JaeJoong thấy phía trên ồn ào nào nhiệt thì hứng khởi lắm, cũng muốn tham gia. JaeJoong khều khều JunSu, JunSu cũng hiểu ý mà thảy quyển sách cho ảnh. Vừa giở ra, cả JaeJoong và YunHo đều cười sằng sặc.
Chẳng là bài học nói về các công việc thường làm trong gia đình. Ngay phần đầu là hình ảnh một cô gái trẻ đang là quần áo, nhìn về máy ảnh mà nhe răng cười tươi. Hội YooChun ngay lập tức chêm mấy lời rất chi là khiếm nhã ở dưới : "Đại ca chụp nhanh cái, em mỏi mồm quá !" hay "Đợi mày chụp xong, áo của tao cháy mẹ nó rồi !", bên cạnh còn chú thích mấy chữ "xèo xèo" bốc ra từ cái áo. Hội này đúng là hết trò !
YunHo cũng bắt chước hội YooChun vẽ bậy vào sách.
YunHo đang chăm chú "làm việc" thì đội Kỉ luật của trường đột ngột xông vào. YunHo giật bắn mình, buông vội cây bút xuống.
Chị đội trưởng hùng dũng bước ra giữa lớp, đánh mắt một vòng rồi phẩy tay ra hiệu cho hai thằng đàn em đi kiểm tra các dãy :
- Xin lỗi vì đã cắt ngang tiết học của cô giáo và các em, nhưng đội Kỉ luật phải tiến hành kiểm tra đột xuất hàng tháng. Đề nghị các bạn nữ ngồi xuống, các bạn nam đứng hết dậy, kiểm tra đầu tóc, khuyên tai và sơ vin !
Nghe loáng thoáng hai từ ''sơ vin'', YunHo luống cuống cho áo vào quần. Nhưng mãi mà chẳng đút được vào, cứ được một nửa, áo lại tuột ra. JaeJoong sơ vin qua loa cho mình xong thì quay sang YunHo, chẳng nói chẳng rằng, giật phắt lấy vạt áo YunHo nhét cật lực vào trong quần bạn. YunHo mở to mắt, trân trối nhìn thằng bạn đang hì hụi bên dưới mình mà cảm động rưng rưng.
Mấy đứa bàn trên cũng đang hối hả sơ vin. Chỉ có nhỏ TaeHee là ngượng ngùng lấy tay che đi khuôn mặt đang dần chuyển sang màu cà chua của mình. Ai đời trái, phải, trước, sau đều là lũ con trai vô duyên cắm cúi sơ vin không trời ? Đúng là ghê quá đi !
Hai thành viên của Đội Kỉ luật đi tới, dòm dòm một hồi rồi lẳng lặng đi lên, cúi đầu chào cô rồi bước ra khỏi lớp theo chị đội trưởng. Người vừa khuất sau cánh cửa, chẳng ai bảo ai, tất cả đồng loạt kéo áo ra khỏi quần quạt phành phạch, nom thật mất mĩ quan. Vừa phẩy, cả lũ vừa thở hắt ra. May mà ngồi bàn cuối, có thời gian chuẩn bị, mấy đứa bàn trên kể như xong rồi.
Nỗi sợ qua đi nhường chỗ cho thứ cảm xúc khác kì quặc hơn, đấy là YunHo nghĩ như thế. Cứ nghĩ đến hình ảnh JaeJoong cặm cụi đút áo vào trong quần giùm mình, tự nhiên hai bên tai bạn ý nóng bừng lên, cái nóng sau đó lan ra cả hai má. Có gì đâu, sao phải xấu hổ chứ ? Bạn bè như vậy là bình thường mà, bình thường mà...
Mải nghĩ ngợi miên man, chẳng biết từ lúc nào, YunHo đã giương mắt nhìn JaeJoong chằm chằm. Nhột nhạt khó chịu, JaeJoong liếc xéo YunHo mấy cái mà nào YunHo có tha cho, vẫn nhìn JaeJoong không chớp mắt. Chỉ muốn đâm cho lòi con ngươi ra thôi !
JaeJoong ngán ngẩm buông một câu :
- Nhìn gì kĩ thế mày ? Chưa thấy ai đẹp trai như tao à ?
YunHo méo mặt, độ tự sướng của JaeJoong quả là cao ngút trời. JaeJoong nhìn khuôn mặt từ đỏ dần chuyển sang xanh của bạn thì cười phì phì :
- Tao thế này còn đẹp trai hơn nữa nè~
Nói đoạn, JaeJoong đưa tay bửa đôi tóc mái của mình ra thành quả đầu 5/5. Chưa hết, ảnh còn giả vờ làm mắt lác, mũi heo, người thì uốn éo như điên như dại, để mặc YunHo nhìn mình bằng con mắt khó hiểu.
JaeJoong chồm lên trên, kéo JunSu lại, tự động bổ luống cho JunSu rồi tiện tay ''bổ'' cho TaeHee luôn. TaeHee giãy giụa, thảng thốt la lên ''trừ điểm'', ''ghi sổ'' mà JaeJoong chẳng tha. JunSu thấy thành quả của JaeJoong thì khoái chí vô cùng, em nó rướn lên truyền bá ''xì tai bổ luống'' cho tụi bên trên. Vậy là cả tổ đã có xì tai riêng cho mình, đương nhiên vụ này cũng chẳng ngoại trừ YunHo, bị JaeJoong ép mà.
YunHo soi gương nhìn quả đầu quái đản của mình một chập lại quay qua nhìn JaeJoong, lần này ánh mắt hết chan chứa yêu thương mà tràn trề lửa hận. Còn đâu một Jung YunHo khôi ngô tuấn tú ? YunHo hậm hực vò rối mái tóc mình, thà bù xù còn hơn phải để đầu bổ đôi.
Nếu như những dòng cảm xúc của YunHo đối với JaeJoong nãy giờ được thể hiện bằng một biểu đồ, hẳn lúc đầu, đường biểu diễn cứ lên cao mãi không kiểm soát, còn lúc sau thì tụt xuống một cách thảm hại, có khi còn âm luôn. Cảm xúc cũng theo cái xì tai bổ luống này này vỡ ra làm đôi rồi.
Vì hai nhà chung một tuyến đường, YunHo và JaeJoong thường hay về cùng nhau. Thỉnh thoảng cả hai còn rủ nhau đi uống vài li trà sữa trước khi lết xác về đến nhà. Hôm nay cũng là một buổi sáng tan học như thế.
Xoay xoay li trà sữa chocolate trong tay, JaeJoong mắt lim dim mơ màng. YunHo nhìn cảnh ấy thì mỉm cười nhẹ, lần nào đi uống trà sữa mà chẳng có dịp chiêm ngưỡng cái vẻ mặt rất ''phiêu" của JaeJoong chứ ? Nhìn qua trông thật muốn đánh nhưng nhìn kĩ thì cũng ngồ ngộ.
Bất chợt, YunHo cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó khi ánh mắt vừa quét qua JaeJoong. Đợi bộ não xử lí xong thông tin sau năm phút, YunHo cũng biết là thiếu cái gì. YunHo đứng bật dậy, thảng thốt :
- Mày ! Xe mày vừa nãy để đâu ?
JaeJoong còn đang ở trên mây, trán vẫn chình ình chữ "phê" to tướng, miệng thì lèm bèm :
- Thì xe tao để cạnh xe mày chứ để đâu ?
YunHo tái mặt, lắp bắp :
- Tao hỏi thiệt đó ! Xe mày mất tiêu rồi !
Bấy giờ JaeJoong mới chịu nhả ống hút, từ từ quay đầu ra sau. Chừng hai phút, ảnh quay mình lại như cũ, mắt nhắm tịt, miệng lầm rầm : "Mơ, là mơ thôi!". Rồi đột ngột, JaeJoong mở bừng mắt, quay ra sau lần nữa, hét váng lên :
- K-không phải mơ ! Trời ơi, cái xe của tao !!!
JaeJoong cuống cuồng đứng dậy, chạy tới chỗ chị chủ hàng, mặt mũi tái mét :
- Chị ơi, chị giấu xe em hả ?
- Đâu có đâu, ai thèm giấu xe em. - Chị chủ nheo mắt, lắc đầu - Không thấy xe à ? Dễ bị rinh đi lúc nào rồi. Ai bảo em không khóa xe...
JaeJoong vồ lấy chị, lắc điên cuồng, chơi bài ăn vạ, gào rống lên :
- Bắt đền chị đấy ! Xe em mới được bố mua cho dịp lên cấp ba á !
Chị chủ hàng bực mình, mặt mũi nhăn nhúm thảm hại, tay chỉ thẳng vào cái bảng nhỏ treo trước cửa hàng : "Khách hàng tự quản lí xe và đồ đạc cá nhân".
JaeJoong đánh mắt theo hướng tay chị, đắm đuối nhìn cái bảng nhỏ xíu dễ thương rồi thất thần đi về phía YunHo, mặt mũi bí xị. YunHo thầm nghĩ, chắc JaeJoong sắp biến lại thành con mèo ướt rồi đây. Gục gặc một hồi, YunHo vỗ vỗ vai JaeJoong ra chiều an ủi : "Thôi, lên xe đi, tao đèo về !".
Từ lúc dắt xe cho tới tận lúc đi được một đoạn xa, JaeJoong vẫn chẳng hé miệng nói câu nào. Chỉ đến khi gần tới nhà, JaeJoong mới ngước lên, chán nản cất lời :
- Mày đèo tao đi một vòng nữa nha, tao không muốn về nhà luôn.
YunHo ngoái lại phía sau, giọng ngậm ngùi :
- Sợ mẹ đánh à ?
Nghe xong, JaeJoong gục mặt vào tấm lưng rộng của thằng bạn cao lớn, tay bám rịt lấy vạt áo YunHo, lí nhí :
- Không hẳn, đánh thì sợ cái khỉ gì, tao chỉ sợ mỗi khoản nói nhiều, thế nào mà mẹ tao chẳng rú lên là...
- Mày đúng là cái thằng vô tích sự !!! Con trai con đứa chừng này tuổi rồi mà có cái xe cũng không giữ được, thử hỏi lớn lên mày có làm nên nổi trò chống gì không ? Đến ăn mà mẹ cũng phải bưng cho mày, ngủ dậy mẹ mày gấp chăn mền cho, quần áo mẹ giặt, nhà mẹ lau... Thế mà mày chẳng biết thương mẹ gì cả, hễ mẹ cứ mua cái gì mới cho mày là chỉ được ba bảy hăm mốt ngày, mày lại lẳng mẹ nó đi. Lần này mất cái xe thứ hai rồi, mẹ cho mày đi bộ luôn, không xe pháo gì nữa nghe con !!!
- Mẹ mày nói thế thật á ? - YunHo mắt tròn mắt dẹt nhìn JaeJoong đang thở không ra hơi sau màn tường thuật trực tiếp đầy sống động - Thế sáng nay mày cuốc bộ thật đấy hả ?
JaeJoong chán nản gật đầu, xong, mắt ảnh quắc lên, lia thẳng về phía bạn :
- Cuốc bộ thật chớ đùa mày chắc ? Hay mày nghĩ tao là David Copperfield biến hai cái dép ra cái xe đi ? Mà có khi mẹ tao dọa thế thôi, khoảng chừng tháng sau là có xe mới ý mà.
YunHo gãi gãi cằm một lúc rồi cũng khó khăn mở miệng :
- Một tháng đi bộ thì hơi căng đấy. Thôi, cho mày đi ké xe tao đến khi nào mày mua xe mới.
Vừa dứt lời, JaeJoong đã vội vã siết chặt hai tay YunHo, mắt long lanh cảm động :
- Mày đúng là bạn tốt mà~ Yêu mày ghê !
- Aish... Bỏ tay ra ! - YunHo vùng vằng rút tay lại rồi vội vã quay đi, để lại JaeJoong đang ngập chìm trong niềm biết ơn vô hạn :
- Sáng mai nhớ qua đón tao ! Không được quên đâu đấy !
Kim JaeJoong dậy sớm đi học !
JaeJoong dậy sớm đi chơi đã đành, đây lại là dậy sớm đi học, quả là chuyện hiếm có ở trên đời. Liệu có phải nghe nhầm không nhỉ ?
À, thực ra là nghe nhầm cả đấy, đợi đến khi nào DBSK đạo bài "Số phận" của ngôi sao V-pop Brother A rồi đổi tên thành "My destiny" thì mới có chuyện đó. Câu ''Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời'' đã thành chân lí rồi, mặc cho YunHo cả tối qua cứ nhai nhể nhắc đi nhắc lại, nào là "Mày phải dậy sớm đấy !", rồi thì "Dậy muộn tao đi trước ráng chịu !" ; vậy mà sáng nay, dù chuông reo đến lần thứ mấy rồi, JaeJoong nhà ta vẫn phơi bụng trên giường không chịu tỉnh. Chỉ đến khi mẹ đích thân ra tay vả cho mấy phát vào mặt, chàng ta mới lóp ngóp bò dậy ; ấy thế mà lúc cầm điện thoại lên gọi YunHo tới đón thì vẫn có vẻ vênh lắm :
- Sao chú bảo qua sớm đón anh cơ mà ? Đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu là thế nào hả ?
Đáp lại JaeJoong là cái giọng khinh khỉnh của YunHo :
- Chú đến từ lâu rồi cháu ạ. Cái mặt chú đang chình ình trong phòng khách nhà cháu đây này.
JaeJoong nghe xong thì chột dạ, ảnh hùng hục phi thân xuống dưới lầu, để rồi suýt té ngửa khi thấy cái bản mặt phởn phơ hết sức của thằng bạn. Đôi mắt đã hí nay dính chặt vào nhau như hai sợi chỉ, tay thì vân vê tách trà nóng, lướt lướt qua mũi hít hà như sành sỏi lắm. Rồi mỗi khi uống một ngụm trà, tên đáng ghét kia lại ''khà'' một tiếng dài thật dài. Nhìn thái độ ấy, JaeJoong vừa tức vừa buồn cười, chỉ muốn hất cả tách trà vào cái bản mặt nhăn nhở kia cho phỏng chết luôn.
- Dòm cái gì ? Còn không mau ra xe ? - YunHo đặt tách trà xuống, chầm chậm đi tới chỗ JaeJoong, dúi vào tay bạn một gói nhỏ rồi thản nhiên bước ra cửa - Bánh mì xúc xích với cả sữa tươi của mày đấy. Bác gái bảo tao phải canh chừng mày uống hết chỗ sữa này mới được !
JaeJoong nghe xong thì rùng mình mở gói ra, ngán ngẩm nhìn hộp sữa rồi chép miệng, lầm rầm gì đó. YunHo đang đi đột ngột quay lại, xoa xoa cằm, mắt nheo nheo rõ là gian :
- Không thích đưa tao uống cho. Ô~ hay ghê à nha. Uống sữa không mất tiền, đã thế lại cao hơn thằng không bao giờ uống sữa !
- Còn lâu tao mới cho mày uống ké.
JaeJoong vội vã cắm phập ống hút rồi rít một hơi dài hết hộp sữa. Uống xong, JaeJoong ném bụp cái vỏ hộp vào sọt rác rồi cuống cuồng cầm tách trà dở của YunHo ban nãy tu ừng ực. Mắt ảnh nhắm tịt lại, cánh mũi giật giật, mặt nhăn hơn cái giẻ lau nhà, miệng thì rú lên từng hồi :
- Tởm ! Tởm quá !
Tởm thì cũng uống hết cả hộp sữa rồi. YunHo thấy vỏ hộp ''nhẹ nhàng'' bay vào sọt rác thì giơ hai ngón tay lên với mẹ JaeJoong - người núp trong bếp nhìn ra nãy giờ rồi cười toe toét. Đã hoàn thành nhiệm vụ bác gái giao cho !
YunHo đủng đỉnh bước ra xe, vừa mới đạp chân chống thì JaeJoong đã nhào tới, nhảy phóc lên yên sau ngồi ung dung, miệng vừa gặm bánh mì vừa ông ổng nói với vào trong nhà :
- Chào mẹ già ! Tụi con đi học !
YunHo cũng ngoái lại, vui vẻ chào bác rồi cong lưng phóng vù đi.
Mẹ JaeJoong đứng trong nhà nhìn theo, bất giác phì cười. Đi học có bạn có bè cũng thật vui, kể ra mất xe cũng không hoàn toàn xấu nhỉ ?
Đi học chung, nhất là lại ngồi xe chung với Jung YunHo thì rõ bực mình ! JaeJoong đã nghiệm ra một chân lí như thế, chung qui cũng chỉ vì cái sở thích không bình thường của YunHo : hễ cứ thấy thứ gì ngổn ngang trên đường, đảm bảo YunHo sẽ không ngần ngại mà phi thẳng xe lên đó, không bỏ sót cái nào, từ lá khô, vỏ bánh cho đến vỏ lon. Lắm lúc đã đi quá cái vỏ lon rồi, YunHo còn quay ngược xe lại, cố cán nốt cho sướng rồi mới đi tiếp.
JaeJoong ngồi sau bực mình không để đâu cho hết. Người ngoài nhìn vào dễ tưởng hai đứa thần kinh có vấn đề. Mà sao YunHo toàn chọn mấy thứ nhỏ nhỏ như lá liếc để cán nhỉ, có ngon chọn cục gạch đi lên thử coi ? JaeJoong định mở miệng ra chửi YunHo như thế, nhưng ngay lập tức im bặt. Không khéo YunHo lại tìm cục gạch để đi lên thật, đến lúc ấy hai đứa có xòe ra đường cũng chẳng biết kêu ai. Thôi, ngồi yên cho nó lành !
Ngồi riết chẳng có gì để làm, JaeJoong đành tự tìm cho mình một niềm vui mới : ngắm người đi đường. Mắt ảnh liếc qua một cặp vợ chồng bên lề đường. Chà, hai bác này già rồi mà còn nắm tay nhau đi dạo tình cảm gớm, hai bác cẩn thận kẻo ô tô ngứa mắt leo lên hè cán cho tung người lên bây giờ. Kia nữa, mấy em short ngắn chân dài đang xếp thành hàng hì hục chạy. Nhìn cảnh ấy, không cần tập thể dục buổi sáng mà JaeJoong vẫn thấy sảng khoái lạ kì, sinh lực dồi dào, niềm vui phơi phới, cơn bực bội nãy giờ cũng bay mất tiêu. JaeJoong hí hửng vỗ lưng YunHo, nhổm lên, thì thầm :
- Mày đi chầm chậm thôi. Bám sát mấy ẻm, tao rửa mắt tí !
YunHo lom lom dòm vào mấy cặp giò thẳng tăm tắp rồi gật đầu cái rụp, tò tò đi theo sau. Hai đứa thi nhau bình phẩm, quên đất quên trời, quên cả việc mình đang trên đường đi học. Chỉ đến khi để ý thấy mấy đứa cũng mặc áo đồng phục trường mình đang cắm cúi đạp, tụi nhỏ mới phát hiện ra một sự thật kinh hoàng : sắp trễ giờ vào lớp. YunHo hoảng hốt, cuồng chân phóng như chưa bao giờ được phóng. Ngồi sau xe, JaeJoong vòng tay ôm YunHo chặt cứng vì sợ bắn ra đường, trống ngực đập bum la bum lum. Không đến kịp dễ phải đứng ngoài cả buổi chứ chẳng đùa !
Cánh cổng trường từ từ khép lại, YunHo cho xe phi thẳng vào giữa đám đông ; JaeJoong thì khoa chân múa tay loạn xạ, bánh xe cứ lăn được một vòng
Trang: [1],
2,
3,
4,
5,
6,
7